Nâu Nâu Viết

I live, love and write

Cho đoạn đường mình đã đi qua.

f:id:phammyan:20200415212448p:plain

 

Vậy em có biết vì sao người Nhật không nói “nhớ” không? Là vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì cả.

 

---------------

 

 

Sau này, khi đưa em ra ga anh nói đã từng thấy em bước qua, áo khoác màu hồng đất từ từ lẫn vào đám đông xanh đỏ tím vàng rồi lên tàu đi mất. Trong đám đông ồn ã tiếng người lẫn với tiếng còi tàu, em nói: Thật ra em đã thấy anh ở quầy bán nước tự động hôm đó.


Tại sao không gọi anh?


Cũng giống như từ “miss” anh hỏi em hôm trước, anh là để nhớ, vì em đã bỏ lỡ anh mất rồi.


Vậy em có biết vì sao người Nhật không nói “nhớ” không? Là vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì cả.


Một chuyến tàu lại đến. Đoàn tàu đó, sáng này em đã bước lên. Chiều hôm nay cũng là nó đưa em về. Đi hết một vòng vẫn quay về chỗ cũ. Cứ tưởng thân thuộc thật ra chỉ là chạm vội rồi lại bước đi xa. Hết hôm nay rồi lại đến hôm qua...

 

Tokyo,

 

20191125.

 

(Bài viết được đăng trên instagram cá nhân)

Anh sẽ bảo vệ em chứ?

f:id:phammyan:20200405211729j:plain

 

Bởi vì ta là những chú chim, nhiệm vụ đầu tiên chính là rời khỏi tổ.

 

-----------

 

Anh cho em năm giây, à không, ba giây để hoặc là chạy đi, hoặc là bịt tai lại. Hoặc em có thể tìm một cái gối nào mềm mại một tí bởi chắc chắn em sẽ dùng nó để ném vào anh ngay sau khi nghe câu trả lời.

Anh sẽ không bảo vệ em. Cho dẫu có bao nhiêu người nói anh thật ngông cuồng và hàm hồ thì anh vẫn mong em biết điều đó. Rằng anh sẽ không bảo vệ em. Có nhiều người cảm thấy vui khi được bảo “nhìn em là chỉ muốn bảo bọc thôi”, và anh mong em không cảm thấy gì cả khi nghe câu nói tương tự.

Em ạ, chúng ta sinh ra là những chú chim và gia đình chính là tổ ấm. Những chú chim sớm hay muộn rồi cũng sẽ rời khỏi tổ, cũng như em rồi sẽ phải rời vòng tay bố mẹ để bước vào đời. Em cho rằng có nhiều người vẫn ăn ngon ngủ yên trong lòng đấng sinh thành đến cuối đời, cũng như có vô vàn chú chim vẫn vui hót trong lồng biết bao lâu nay. Những người ấy không màng đến bọn ngược xuôi ngang dọc như anh, cũng như chú chim trong lồng vẫn sẽ tự nhủ “có ăn là đủ” khi nhìn lũ chim trời xất bất xang bang mỗi đợt gió đông về. Nhưng mà em ạ, những con chim sải cánh bay tự do trên trời dù có phải tất tả ngược xuôi cũng sẽ không đánh đổi cuộc đời vất vả đó để “được” sống trong lồng. Anh có thể chắc chắn với em về điều đó. Con chim sinh ra là để bay lượn. Cũng như em, và anh, và nhiều người bạn khác sinh ra là để ngược xuôi muôn nẻo. Còn gì bất hạnh hơn khi một chú chim có cánh mà không được bay. Còn gì buồn tủi hơn khi đã trưởng thành mà không được tự quyết định cuộc đời mình.

Nếu đánh mất đi khả năng tự bảo vệ mình là cái giá phải trả cho hạnh phúc, thì anh nguyện đứng từ xa mà nhìn em thôi vậy. Nếu vì một người ta cho là “đúng” mà tự đánh mất cơ hội được trưởng thành thì tình yêu còn có ý nghĩa gì. Anh biết em mong đợi một bờ vai đủ vững chãi để tựa vào. Không phải vô cớ mà người ta nói “Người đàn bà được tạo ra từ xương sườn của người đàn ông”. Anh xin lỗi nếu đã khiến em cho rằng anh có ý phân biệt giới tính. Nhưng đến lúc nào đấy phụ nữ cũng nên có cho mình một người đàn ông để tựa vào. Vì luân lý ư? Vì định kiến xã hội ư? Vì ý kiến của hàng xóm ư? Không. Vì anh tin có một điểm tựa và trở thành điểm tựa của ai đó chính là hạnh phúc. Nhưng cũng như em, anh cũng phải từ một cậu bé choi choi mà trưởng thành. Anh không thể một đêm mà vụt lớn như cổ tích. Anh cũng không phải là anh hàng xóm quần đùi dép lào mà em chạm mặt đến phát ngán hàng ngày. Anh và em không đủ may mắn như số rất ít cặp đôi trên đời này, gặp nhau là đã biết mình dành cho nhau, vừa gõ cửa là đã được vào hộ khẩu.

Anh không nghĩ chúng ta may mắn đến vậy.

Cho đến khi anh đủ vững chải để có thể bảo vệ em, bảo vệ cái mà chúng ta gọi là tổ ấm. Cho đến khi anh tìm được đường đến bên em. Anh mong em có thể học được cách tự bảo vệ chính mình. Và anh mong em cảm thấy vui vì điều đó. Em đừng tủi thân khi chiều nay tan ca không ai đưa đón. Em đừng sợ hãi khi nghĩ về hai chữ “một mình”. Em đừng nao núng trước giông tố ngoài cửa. Hãy cảm thấy hạnh phúc vì mình được sống đúng như mình được sinh ra phải thế. Hãy tự hào vì mình là một chú chim, mà nhiệm vụ đầu tiên chính là rời khỏi tổ. Hãy dũng cảm sải cánh khi thời điểm chín muồi.

Vì anh không nghĩ rằng mình đủ may mắn để có thể bảo vệ em đến phút cuối cùng. Vì một trong hai đứa mình sẽ có người nhắm mắt trước. Anh mong em có thể học cách tự bảo vệ và tin tưởng chính mình. Bởi em là người sẽ đi theo em đến hơi thở cuối cùng. Tất nhiên xung quanh vẫn còn rất nhiều người yêu thương em nữa. Nhưng em ạ, những người yêu thương ta cũng chỉ là những tán cây, ta chỉ có thể ghé chân khi mưa bão và lúc nắng gió chứ không thể trú thân cả đời.

Em sẽ bằng lòng sống một cuộc đời tù túng như một chú chim trong lồng chứ?

Anh hy vọng em sẽ đập bàn và bảo “Không!”. Anh không hứa ở ngoài kia sẽ có kẹo và hoa hồng. Nhưng anh cam đoan có rất nhiều điều hay ho để em làm và học, còn quá nhiều người thú vị đang đợi em đến chuyện trò. Khi em cảm thấy háo hức về giây phút được rời tổ. Khi em không ngần ngại trước bất kỳ gian khó nào ngoài kia. Anh sẽ đến. Giờ thì anh đợi câu hỏi “Tại sao” của em đấy. Em hỏi đi, để anh được trả lời.

Vì nếu anh không đến, sẽ có rất nhiều chàng trai khác đến và thay anh bảo vệ em. Mà anh thì không muốn thế.

 

Nagano,

 

20181124.

 

 

Mình bên nhau có ý nghĩa gì đâu...

f:id:phammyan:20220205133742j:plain

Showa Memorial Park (Tachikawa, Tokyo) (via Instagram @phammyan)

Có ông anh từng bảo với tôi, nếu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái kết thì tất cả mọi chuyện đến sau đó đều sẽ được ta trân trọng đúng cách.

Tôi thấy câu nói trên đúng. Trong hầu hết mọi trường hợp, khi đã tiên liệu sẵn một cái kết thì những chuyện xảy ra kế tiếp dù tốt xấu ra sao cũng không còn đáng sợ nữa. Tốt thì vui không cần phải nói. Xấu thì cũng có thể nào tệ hại hơn cái kết kia hay không.

Trong một vài năm trước, tôi từng cố gắng chạy trốn những cái kết. Bạn có thể tưởng tượng nếu được mời tham dự một buổi lễ tổng kết, tôi sẽ không đến. Nếu phải tiễn ai đấy đi xa, tôi sẽ không tiễn. Và tôi tin rằng đó là cách khiến lòng mình bình an. Nhưng sự thật không phải thế. Cái kết vẫn đến, năm học vẫn kết thúc, người vẫn ra đi. Chỉ tôi không hề có cơ hội nói lời chào. Sau mỗi cuộc chạy trốn, trong tôi lại hằn lên một vết lõm. Tốt thôi, trên đời này ai cũng sẽ có một vài vết lõm và tôi vẫn tiếp tục chạy trốn. Đến lúc các vết lõm chằng chịt chỉ có thể hằn lên nhau chồng chéo, chúng không còn là vết lõm nữa mà từ khi nào đã trở thành một mảng thiếu sót to lớn. Tôi rơi.

Khi từ bỏ mối tình kéo dài hơn một năm của mình, tôi quẩn quanh với những cái kết. Một vài trong số chúng là thật, một số khác chỉ diễn ra trong tâm tưởng. Bóng lưng người khuất dần trong sân bay chen chúc người buổi tối, màn hình thông báo chuyến bay đến lúc khởi hành, tin nhắn trả lời người báo đã đến nơi. Tất cả cái kết ấy bóp tim tôi nghẹn đi đôi lần. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái kết, đúng hơn là chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý đủ để đối mặt với chúng.

Có một sự thật rằng thì rồi ai cũng sẽ rời bỏ ta mà đi, ngay cả gia đình. Bố mẹ không thể sống cùng ta mãi mãi. Anh chị em yêu thương nhau đến mấy rồi cũng sẽ sớm có cuộc sống riêng với tất bật vợ chồng con cái, tiền nhà tiền chợ, điện nước ga lỉnh kỉnh... Và dù cho những thứ kể trên không hề hấn gì, thì rồi một trong hai (hoặc nhiều hơn) cũng sẽ có người phải lìa đời trước người còn lại. Buồn thì buồn thật, nhưng chẳng phải không có gì tệ hơn chia ly mà ta trân trọng tất cả mọi phút giây còn kề cạnh? Nếu chia ly là cái giá đắt nhất mà mọi người chúng ta đều phải trả, thì những cái giá còn lại cho lầm lỗi, va vấp, thờ ơ chỉ là muỗi. Có thể bạn không đồng ý vì những cái lặt vặt gộp lại sẽ thành vấn đề, hoặc có lẽ bạn cho rằng ngoài kia còn có cái giá đắt hơn cả chia ly.

Còn điều gì có thể xảy ra giữa những người đã rời bỏ nhau? Và cho dẫu có đi chăng nữa thì liệu đó còn là "vấn đề" nữa không?

Tôi biết một cô gái rất thú vị, một con người mẫu mực. Bởi cô luôn sống với tâm lý "chuẩn bị cho cái chết" có thể đến bất cứ lúc nào. Cô học những môn mình thích, rong ruổi trong thành phố mỗi cuối tuần để tìm quán ngon, ăn kem khi trời lạnh và dùng rượu vang với cheesecake. Cô đọc những quyển best seller có, những quyển không-ai-biết-đến cũng có. Cô làm tất cả những điều bản thân cho là đúng, miễn nó đừng ảnh hưởng đến xung quanh. Cô yêu hết lòng và khóc như bão giông. Và rồi lại hoà vào nhịp sống tuyến tính. Cô nói, vì biết có thể sáng mai không còn thức dậy được nữa, có thể đang đi bộ mà xui xẻo thế nào nhành cây rơi xuống, có thể... và có thể... nên cô luôn trân trọng mọi điều cuộc sống mang lại. Nếu hôm nay cô nhận được một chiếc bánh ngon, tốt thôi, cô sẽ thưởng thức nó trong hân hoan. Còn ngày mai nếu cô nhận được một quả chanh, chẳng thành vấn đề, cô sẽ mang nó đi pha nước chấm. Chỉ cần không phải là dấu chấm hết, mọi thứ sẽ luôn diễn ra suôn sẻ theo cách riêng của chúng.

Vào tháng 1/2016, chồng của nữ danh ca Celine Dion qua đời sau thời gian dài chiến đấu với căn bệnh ung thư. Năm 1999, Rene Angelil được chẩn đoán mắc phải ung thư vòm họng. Trong khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, bà đã tạm quãng công việc để chăm lo cho chồng. Đầu năm 2000, họ trao nhau lời thề nguyện lần nữa sau khi ông vượt qua cơn bạo bệnh. Họ lại cùng sánh vai trên đường đời.  Và rồi điều gì đến cũng đến, chồng bà ra đi. Đọc lại hành trình 35 năm của tình yêu ấy, tôi nghĩ điều quý báu nhất chính là họ đã luôn trân trọng từng phút bên nhau. Tôi tin không ít lần bà đã suy sụp khi nghĩ về căn bệnh "trời gọi ai nấy dạ" của chồng mình và bà đã phải chuẩn bị tâm lý cho cái kết đã định sẵn ấy. Bởi thế mà sau khi ông hồi phục, họ lại hạnh phúc bên nhau trên mọi nẻo đường sự nghiệp lẫn cuộc sống. Lời tạm biệt ý nghĩa nhất bà dành cho chồng chính là những tháng ngày ý nghĩa bên nhau. Chia ly vì thế đỡ nặng nề cho dẫu không thể nào bớt xót xa. Nhưng người ta không ân hận. Và thế là đủ.

Tôi nhớ mình đã viết thế này trong nhật ký, "Em thích đến công viên và đọc một quyển sách trong những ngày không biết anh ở đâu. Em biết anh chạy đi, nhưng chỉ cần hứa với em rồi anh sẽ trở lại. Em sẽ đọc hết quyển sách và trở về nhà. Cũng như anh sẽ kết thúc cuộc "bỏ trốn" như bao lần trước đó. Cho dẫu anh không trở lại, thì những ký ức vẫn sẽ ở lại cùng em."

Buổi tiệc nào rồi cũng phải tàn. Ai rồi cũng sẽ rời bỏ ta mà đi. Chỉ có ký ức còn ở lại. Bởi thế mà Trân trọng chính là bài học đầu tiên mà ta cần phải học trong đời. Yêu một người rất dễ dàng, nhưng để trân trọng từng giây phút họ bên ta, từng cái đáng yêu lẫn đáng ghét của họ và ti tỉ thứ khác mới khó. Người ta có thể hôn nhau say đắm trên phố mà quên mất người thương không thể ăn cay. Người ta có thể chat với nhau cả ngày nhưng có ý nghĩa gì đâu khi những chuyện quan trọng nhất lại không thể san sẻ cùng nhau.

Thời gian bên nhau có ý nghĩa gì đâu nếu không trân trọng từng giây phút có nhau trong đời.

Điểm dừng của tình yêu

https://www.instagram.com/p/5C2OAZinU_/

Rất lâu sau đó, những ký ức vẫn ùa về. Lắm khi chua xót. Nhưng dịu dàng thì nhiều hơn.

Thi thoảng tôi nhắn tin cho cô bạn thân thời Đại học, chúng tôi chia sẻ mọi thứ, mà nhiều nhất vẫn là chủ đề bất tận muôn thuở của các cô gái: Tình yêu. Bạn kể về mối tình của mình trong day dứt, dằn vặt và ngậm ngùi. Có quá nhiều giá như trong những dòng tin nhắn đến. Bạn đau đớn nhận mọi lỗi lầm về mình. Bạn suy sụp cho rằng mình không đủ tốt. Và rồi bạn hỏi, làm thế nào để biết được thời điểm kết thúc.

Đôi khi sự kỳ vọng rằng ta sẽ trở thành một nửa của ai đó, cùng họ làm những việc điên rồ, nhàm chán, ồn ào, thinh lặng, cùng họ đi qua bão biển cuộc đời đẩy ta suy sụp không phanh. Chính sự kỳ vọng ấy, khi không thành, khiến ta thấy cuộc đời trong một giây phút nào đó chỉ còn hai màu đen trắng và ký ức tình yêu đã qua sao mà cay đắng nghẹn ngào. Chính sự kỳ vọng ấy đã hướng tầm mắt ta về tương lai, về một nơi xa xôi nào đấy chính ta còn chưa biết và người kia chưa chắc (muốn) đặt chân đến cùng ta. Và rồi ta bỏ quên giây phút hiện tại, rằng họ đang ở đây cùng ta. Ta quên nắm tay họ trên đường về se lạnh. Ta bận với ảo tưởng về tương lai mà quên nói yêu họ mỗi khi họ tìm đến ta. Và rồi ta bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc, lắm khi lại chính là những khoảnh khắc cuối cùng cuả cuộc tình.

Tôi từng yêu một chàng trai, bằng cách yêu kỳ lạ nhất mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được. Chúng tôi chia sẻ với nhau nỗi sợ hãi, lầm lạc và cô độc trong quá khứ. Chúng tôi nói về mọi chuyện xảy ra trong ngày của cả hai, về những gã ma men hay lò dò đến mời mọc nhậu nhẹt trong đêm, về những ồn ào rối ren ngoài kia. Chúng tôi dành cho nhau những ba mươi phút ngắn ngủi trong quán mỳ gần nhà, chàng sẽ kể về một ngày vừa qua, về việc làm thêm ở khu mua sắm sầm uất trong thị trấn, về bà chủ tiệm hay dùng lời lẽ khó nghe mỗi khi cáu gắt. Chàng sẽ kể cho tôi những ngày tới, chàng làm gì, ở đâu, với ai. Tôi sẽ nói về giấc mơ kỳ quặc đêm qua, những kỷ niệm vô tình xẹt qua tâm trí. Khi ấy, hạnh phúc bé nhỏ gói gọn trong hai chữ "sẻ chia" đã khiến tôi tin rằng người con trai ngồi phía đối diện sẽ cùng mình đi thật xa, thật xa.

Trong đêm mùa hạ ray rức nóng, khoé mắt chàng thấp thoáng giọt nước mắt hiếm hoi. Tôi tin khi ấy mình đã yêu chàng, yêu thật sự, bằng tất cả trái tim và tấm lòng. Tôi viết về chàng rất nhiều. Bằng ngôn từ bay bổng ngọt ngào nhất của kẻ đang yêu, tôi viết hầu như mỗi ngày cho dẫu chẳng để ai xem - ngay đến chàng. Tôi viết bằng thứ ngôn ngữ chàng không thể đọc hiểu được. Mỗi lần chàng tìm tôi, tôi mải mê với những ý tưởng, những câu chữ. Tôi kỳ vọng quá nhiều vào tương lai của tình yêu và rong ruổi với những ngọt ngào còn chưa đến. Và bạn biết không, tôi chưa bao giờ nói yêu chàng. Tôi chưa bao giờ nhận ra mỗi lúc ấy, chỉ cần cái nắm tay động viên hay một câu yêu thương cũng đủ khiến bao mỏi mệt tan biến. Và rồi một hôm, tôi nhận ra mình chẳng còn biết hôm nay chàng làm gì, ở đâu, với ai nữa. Cái kết đến trong hụt hẫng và ray rứt những "giá như". Chàng đi. Có lẽ không phải đùng một phát bỏ đi. Mà cũng có khi một sáng thức dậy chàng bỗng dưng đùng một phát biến mất thật. Nhưng sự nguội lạnh của yêu thương không phải là một thời điểm mà là cả quá trình.

Khi tôi viết những dòng này, có lẽ bạn vẫn đang quay quắt với kỳ vọng về buổi sáng cuối tuần cùng người bạn yêu học một ngôn ngữ mới trong quán cà phê. Có lẽ bạn vẫn sẽ tiếp tục nhịp sống hối hả và thi thoảng cuối ngày lại uất ức với những dang dở đã qua. Tôi không thể trả lời câu hỏi của bạn, vì tình yêu đến theo nhiều cách khác nhau thì khi kết thúc cũng có muôn hình vạn trạng. Tôi không biết đây là tin buồn hay vui, nhưng tình yêu của bạn vẫn sẽ tiếp diễn ngay cả khi đối phương đã rời đi. Bạn là người đặt dấu chấm hết cho tình cảm ấy chứ không phải người kia.

Thời gian sau đó, không ít lần tôi tự hỏi nếu được quay trở lại liệu tôi có thể làm tốt hơn không, liệu có thể yêu theo cách nào đấy khiến chàng ở lại. Buồn bã thay, tôi biết mình không thể, dù có quay ngược thời gian trở về phút ban đầu vẫn không thể yêu chàng theo cách vẹn toàn nhất. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn ước mình có thể một lần nắm tay chàng sau một ngày tất bật mệt mỏi và cô đơn, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh, em cần anh."

Rất lâu sau đó, tôi vẫn luôn khắc khoải sau mỗi cuối ngày, khi vô tình bắt gặp một người xa lạ có nụ cười quen thuộc, khi đi qua ngã tư cả hai đã từng run lẩy bẩy vì lạnh... Rất lâu sau đó, những ký ức vẫn ùa về. Lắm khi chua xót. Nhưng dịu dàng thì nhiều hơn.

Như tôi đã nói, mối tình giữa hai người là hữu hạn, còn yêu thương thì không bao giờ.

IN TÀI LIỆU Ở 7ELEVEN KHÔNG CẦN USB VỚI ネットプリント (Net Print)

 

f:id:phammyan:20180710013759p:plain

 

Hôm trước vừa đúng đợt sale, mình đặt mua đồ trên web H&M. Xui rủi thế nào lại nhầm size rộng quá so với mình, xui phát nữa là áo đó lại hết size. Thế là phải mang đi trả (返品-  へんぴん). Theo website của H&M hướng dẫn, để có thể trả hàng tại các cửa hàng (店舗- てんぽ) bạn phải in hoá đơn có kèm mã vạch (バーコードhay barcode) và mang theo món hàng muốn trả đến cửa hàng H&M gần nhất (chuyện mua – trả hàng mình sẽ kể ở bài khác).

 

Thế là phải đi in!

 

Các video mình xem trên mạng hầu hết đều chỉ cách sử dụng máy in ở Nhật với USB. Ngặt nỗi mình laptop của mình không có cổng cắm USB, mình chỉ dùng smart phone và laptop. Thế là mình bật ra suy nghĩ, hàng in ngoài cửa hàng tiện lợi chắc chắn có cách in mà không cần USB.

 

Vì nhà gần 7Eleven nên mình sẽ giới thiệu cách in ở chuỗi cửa hàng tiện lợi này nhé.

 

Để sử dụng dịch vụ ネットプリントđầu tiên, vào trang web https://www.printing.ne.jp/

 

Bạn có 2 lựa chọn, đăng ký thành viên và download app ネットプリント trên Appstore (với iOS) hoặc GooglePlay (với Android). Mình chọn đăng ký thành viên nên sẽ hướng dẫn cách này trước.

 

I. ĐĂNG KÝ THÀNH VIÊN

 

B1: Chọn ユーザー登録する (ô đỏ).

 

f:id:phammyan:20180503192628p:plain

 

B2: Chọn 承諾する (đồng ý).

 

f:id:phammyan:20180503192707p:plain 

B3: Nhập địa chỉ email 2 lần ở dòng メールアドレスvà メールアドレス(確認用)rồi chọn 送信する.

f:id:phammyan:20180503192826p:plain

 

B4: Xác nhận.

Bạn sẽ nhận được mail gửi tới địa chỉ bạn đã đăng ký kèm đường link xác nhận như thế này:

f:id:phammyan:20180503192857p:plain

Đường link chỉ có giá trị xác nhận đến 23:59 cùng ngày, nên bạn phải vào xác nhận ngay. (yên tâm vừa đăng ký xong là mail tới ngay đó!)

Nếu không tìm thấy mail trong mục Thư đến, hãy tìm trong mục Quảng cáo hoặc Spam.

 

B5: Sau khi nhấp link, bạn sẽ được đưa đến trang dưới đây. Chọn 同意する.

f:id:phammyan:20180503195928p:plain

B6: Điền thông tin.

Mình đã điền mẫu thông tin bên dưới:

- Đăng ký trên laptop sẽ dễ dàng hơn vì lúc nhập username sẽ không bị dính kiểu chữ 半角 (chữ hẹp)  và 全角 (chữ rộng) ở khung số 1.

(đừng như mình loay hoay trên điện thoại nửa buổi vì nó TT^TT)

 - Khung số 2 là mục câu hỏi "Làm sao bạn biết đến dịch vụ ネットプリント"

cứ chọn đại đi, không sao đâu.

- Tick xong hết thì chọn 入力確認へ.

f:id:phammyan:20180503200930p:plain

B6: Đăng ký, chọn 登録する.

f:id:phammyan:20180503201909p:plain

B7: Đăng nhập.

- Chọn ログイン画面へ.

f:id:phammyan:20180503202204p:plain

- Điền ID và password rồi bấm ログイン.

f:id:phammyan:20180503202239p:plain

 

Để sử dụng ネットプリント ngoài combini, bạn phải upload file lên tài khoản trước. Cách up file như sau:

- Ở mục ファイルの登録, bạn có thể up file thông thường (普通紙にプリント), hình ảnh (フォト用紙にプリント) hoặc in bưu thiếp (はがきにプリント).

Mình chọn 普通紙にプリント vì chỉ cần in hoá đơn thôi :D.

f:id:phammyan:20180503202921p:plain

- Up file: Có 3 mục cần quan tâm.

1. Chọn 参照 để up file cần in.

2. 用紙サイズ: Chọn khổ giấy

3. カラーモード: In màu hay trắng đen,

có 3 lựa chọn là プリント時に選択 (khi in mới chọn), カラー (in màu) và 白黒 (in trắng đen)

- Up file xong, chọn 登録する.

 

f:id:phammyan:20180503203633p:plain

 

Mỗi file sẽ có プリント予約番号 riêng (xem ở cột プリント予約番号, trên điện thoại là 予約版ご一覧). Hãy lưu lại mã số file cần in, nếu mang theo cả điện thoại thì lúc in cứ mở ra xem rồi nhập mã số vào thôi :D

 

II. NẾU KHÔNG MUỐN ĐĂNG KÝ THÀNH VIÊN.

1. Ở màn hình đầu tiên, chọn ユーザー登録なしでプリントする

2. Up file, các bước giống như mình đã hướng dẫn ở mục I.

3. Một khung cửa sổ sẽ hiện ra thế này, bạn cứ tắt nó đi và lưu lại プリント予約番号 và ra hàng in thôi.

f:id:phammyan:20180503210352p:plain

 

 

TIẾT MỤC IN KHÔNG CẦN USB!!!

  

          

cre: エースA@youtube

 

Bạn nhớ lưu lại mã số file cần in (プリント予約番号)  mang theo tiền lẻ nhé.

 

B1: Chọn プリント  và chọn tiếp  ネットプリント

B2: Chọn 確認

B3: Nhập mã số file プリント予約番号 và chọn  確認

B4: Chọn chế độ in màu/ trắng đen (カラーモード; 白黒: trắng đen và フルカラー: in màu) in một hoặc hai mặt (2枚を1枚)

Kiểm tra hoàn tất thì chọn これで決定 

B5: Xem giá tiền

プリント単価: đơn giá của chế độ in mà bạn chọn

プリント料金: số tiền bạn phải trả

Chọn これで決定次へ進む

Nếu muốn chỉnh sửa gì thêm thì chọn 設定を取り消して戻る để trở về B4

B6: Bỏ tiền vào và chọn プリントスタート

B7: Chờ một chút và nhận thành phẩm thôi!

 

Bạn còn câu chuyện gì hay ho muốn kể với An không? Comment bên dưới blog hoặc ở bài đăng trên Facebook để trò chuyện với An nhé!

Về những điều ta chưa bao giờ đủ can đảm nói ra

f:id:phammyan:20180608212830j:plain

Một buổi chiều bất chợt nhìn ra cửa sổ, thấy hàng anh đào đã xanh lá tự bao giờ. Nhìn lại, thấy mình vẫn chưa đặt bước chân đầu tiên trên con đường đã chọn và luôn tin tưởng. Thế là viết xuống những điều này, để tuổi trẻ dẫu có trôi nhanh như hai tháng qua cũng sẽ không hối tiếc.

 

1. Một khi đã dấn thân vào con đường nào thì phải nhắm đến cái đích xa nhất/ cái đỉnh cao nhất mà đi. Nghĩa là phải cho ra thành quả tốt nhất (mà bản thân có thể). Nếu trèo cao mà có ngã đau thì cũng đáng, đáng hơn đi bình thường mà cũng vấp té.

2. Có những điều vốn dĩ không thể là không thể, đừng quá cầu toàn những chuyện chưa xảy ra, làm tốt những chuyện trước mắt đã.

3. Học mỗi ngày.

4. Bất kỳ chuyện gì trên đời này, nhất định phải tin vào hai chữ “Duyên Phận”. Công việc, học hành, tình cảm. Bất kỳ điều gì hiện hữu trên đời này đều có lý do của nó. Tin vào đó mà cố gắng, đừng có lười.

5. Đừng lười. Đừng lười. Đừng lười.

6. Cách duy nhất để giữ trái tim bình thản chính là tập trung năng lượng cho một điều khác quan trọng hơn.

7. Lúc ta cảm thấy tự mãn với những gì bản thân đang có cũng chính là lúc ta tự đưa mình lên giá treo cổ của cuộc đời.

8. Cách tốt nhất để đi đến đích chính là vừa đi vừa tận hưởng cảnh đẹp trên đường. Đi nhanh hay chậm. Một mình hay hai mình. Vừa đi vừa hái một nhành hoa cài lên mái tóc cũng không phải là cái tội. Tất cả chính là lựa chọn của mỗi người. Miễn đừng bao giờ quên mình muốn cái gì - cần làm gì - phải đi đâu.

9. Tình yêu không tách khỏi học hành, công việc hay cuộc sống. Tình yêu là cuộc sống. Yêu là phải sống, phải học, phải làm việc.

10. Tình yêu đã, đang, sẽ và mãi không làm khổ hay huỷ hoại đời người ta bao giờ. Nhưng con người thì có. Hầu hết chỉ có họ tự làm khổ và huỷ hoại đời mình thôi.

 

 

20180608

 

PMA.