Nâu Nâu Viết

I live, love and write

Chẳng còn ai bước bên ai.

f:id:phammyan:20210404205101j:plain

Cửa Nam ga Shinjuku, một trong những nhà ga tấp nập nhất trên thế giới. (via Instagram @phammyan)

Shinjuku, 18 giờ 37 phút.

Sau này, khi thành phố se se gió, em đang loay hoay vì đập nhầm thẻ tàu ở cổng soát vé thì giọng nói anh dịu dàng vang lên ở phía sau. Em xoay đầu lại, mắt ngấn nước suýt chút nữa khóc oà. Anh cười hiền như buổi chiều cuối tháng Năm nhiều năm về trước. Đã bao nhiêu tháng trôi qua rồi kể từ lần cuối cùng mình thấy nhau, anh và em đều không thể đếm nữa.

Cửa Nam ga Shinjuku. Tấp nập kẻ lại người qua. Anh nhìn sang phía toà nhà Odakyu, rồi lại nhìn em, tỏ ý hỏi. Em lẽo đẽo theo sau anh. Những điều chưa từng bị xoá nhoà phút chốc sống động như chỉ mới hôm qua.

 
Shinjuku, 18 giờ 57 phút.

Anh mang balo giúp em, còn xung phong cầm cả áo khoác. Anh vẫn hiền như vậy, vẫn từ tốn khoan thai. Anh hỏi em khoẻ không, đã quen với công việc mới hay chưa, có điều gì làm em khúc mắc hay phiền lòng.

Em kể gần công ty có một hiệu sách, tuần nào em cũng ghé ngang. Đầu tháng sẽ mua cuốn nguyệt san mà anh phụ trách, hôm trước còn tìm thấy cuốn sách anh làm cách đây 3 năm. Mỗi lần tìm thấy đều sẽ mua như thế, mỗi lần nhớ anh đều sẽ mua như thế. Mỗi lần cảm thấy buồn phiền sẽ lại nhớ anh và những buổi chiều cũ kỹ xa hút. Em sẽ khóc một chút, nhưng em không thấy tuyệt vọng chút nào.

Ánh mắt anh lấp lánh, giống như lần đầu mặt đối mặt, em tặng kẹo còn anh hỏi tên em. Đã lâu quá rồi có phải vậy không anh?

Anh kể dạo trước anh được giao phụ trách cuốn Hoàng tử Bé tái bản. Anh đặt cuốn sách trên bàn, chìa về phía em đoạn được hightlight cẩn thận.

 
Shinjuku, tuyến Chuo - Sobu, 19 giờ 48 phút.

Anh kề sát, giữ em khỏi đoàn người đổ xô nhau lên xuống tuyến Yamanote phía đối diện. Rồi anh nói: Thật ra anh đã thấy em ngủ gật trên tàu trong rất nhiều buổi sáng.

Tại sao không tìm em?

Cũng giống như em đã không gọi anh hôm mình lướt qua nhau ở Akiba. Có những điều rất đẹp đẽ chỉ để nhớ, vì mình đã vuột mất nó rồi.

Vậy anh có biết vì sao em vẫn luôn ngồi ở phía đối diện cửa ra vào không? Là vì em vẫn luôn tin, cố chấp tin rằng anh sẽ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào trên đoàn tàu ngược hướng kia.

Nhưng vì anh không biết em sẽ ở trên chuyến tàu nào, thế nên mỗi chuyến tàu đều mang cho anh một niềm hy vọng, và rồi, là một nỗi thất vọng khi nó rời đi. Nhưng anh biết em sẽ luôn ở phía đối diện với anh, mãi mãi tươi cười. Khi anh đọc đến đoạn Hoàng tử Bé chào tạm biệt người bạn, anh đã không thể ngừng nghĩ về em.

Lần sau gặp lại, có thể ôm em không?

 
Shinjuku, tuyến Chuo - Sobu, 19 giờ 59 phút.

Cánh tay anh đặt trên vai em phút chốc run run, khoé môi không biết là đang cười hay đang mếu. Tàu đến rồi. Em nhìn sâu vào mắt anh. Cho đến giây cuối cùng trước khi tàu đóng cửa mới miễn cưỡng bước lên.

“Được!”

Môi anh mấp máy sau lớp kính. Anh vẫn luôn như vậy, hiền lành, chậm chạp và nhút nhát đến đáng hờn. Chỉ có thể hightlight những con chữ khiến anh nhớ về em. Chỉ có thể ý nhị nghe ngóng tin về em qua câu chuyện vô thưởng vô phạt từ người xung quanh. Anh đã bao giờ tha thiết ước rằng có thể giữ em lại không? Còn em trong giây phút đó đã ước, giá mà mình lì lợm bỏ lỡ thêm một chuyến tàu.


Để rồi chẳng phải đợi chờ thêm một lần nào nữa để có thể lại đứng bên nhau.

 

Tokyo,

20210404.

PMA.