Nâu Nâu Viết

I live, love and write

Chớp mắt đã thấy trăm năm.

f:id:phammyan:20201011173018j:plain

"I may leave, but my heart stays." (Em ra đi, nhưng tim em ở lại.) (via Instagram @phammyan)

Em lại đứng đây, cảm tưởng như một năm rưỡi vừa qua được tua lại. Em được một lần sống trong khoảnh khắc ấy. Mọi thứ đã trở lại giống hệt như trước đây. Em đứng đây. Anh ở đó. Nhìn thấy nhau, gật đầu chào, mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Nhưng cuộc đời chúng mình đã đổi thay. Chúng mình sẽ không bao giờ có thể quay về là mình của trước đó. Trái tim mình cũng không thể trở về lành lặn như chưa từng bước vào đời nhau.

Khoảnh khắc anh chăm chú đánh máy, những ngón tay luồn vào mái tóc khi anh đi qua cửa sổ, khi anh đưa tay đẩy gọng kính. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt nhau khi anh đi châm trà buổi sáng, hay khi anh bàn bạc với tổ chế tác vẫn luôn gửi lại nơi em một nụ cười hiền. Những hành động tưởng chừng bé nhỏ đã in sâu trong tâm trí em một cách vô thức, khiến hình ảnh về anh sống động và tinh tươm như thể ngày mai là sẽ lại thấy nhau, sau cánh cửa này là ánh mắt cười trìu mến ấy.

Em muốn nhìn thấy anh. Đơn giản chỉ là “nhìn thấy” để lấp đầy những kẽ nứt rỉ rả chạy dọc trên bề mặt xúc cảm đang dần tăng thêm sự nhức nhối. Em muốn nhìn thấy anh. Dù là khi nhìn thấy, trái tim lại chỉ càng thêm rát bỏng. Tuyệt vọng tăng dần theo mong ước. Càng mong chờ lại càng thêm tuyệt vọng. Em biết lần này mình có một mơ ước quá đỗi viễn vông.

Thế nhưng em bằng lòng.

Những tháng ngày hạnh phúc nhất kỳ thực lại rất ngắn. Như thể chớp mắt đã thấy trăm năm.

 

Tokyo,

20201208.

PMA.