Nâu Nâu Viết

I live, love and write

Điểm dừng của tình yêu

https://www.instagram.com/p/5C2OAZinU_/

Rất lâu sau đó, những ký ức vẫn ùa về. Lắm khi chua xót. Nhưng dịu dàng thì nhiều hơn.

Thi thoảng tôi nhắn tin cho cô bạn thân thời Đại học, chúng tôi chia sẻ mọi thứ, mà nhiều nhất vẫn là chủ đề bất tận muôn thuở của các cô gái: Tình yêu. Bạn kể về mối tình của mình trong day dứt, dằn vặt và ngậm ngùi. Có quá nhiều giá như trong những dòng tin nhắn đến. Bạn đau đớn nhận mọi lỗi lầm về mình. Bạn suy sụp cho rằng mình không đủ tốt. Và rồi bạn hỏi, làm thế nào để biết được thời điểm kết thúc.

Đôi khi sự kỳ vọng rằng ta sẽ trở thành một nửa của ai đó, cùng họ làm những việc điên rồ, nhàm chán, ồn ào, thinh lặng, cùng họ đi qua bão biển cuộc đời đẩy ta suy sụp không phanh. Chính sự kỳ vọng ấy, khi không thành, khiến ta thấy cuộc đời trong một giây phút nào đó chỉ còn hai màu đen trắng và ký ức tình yêu đã qua sao mà cay đắng nghẹn ngào. Chính sự kỳ vọng ấy đã hướng tầm mắt ta về tương lai, về một nơi xa xôi nào đấy chính ta còn chưa biết và người kia chưa chắc (muốn) đặt chân đến cùng ta. Và rồi ta bỏ quên giây phút hiện tại, rằng họ đang ở đây cùng ta. Ta quên nắm tay họ trên đường về se lạnh. Ta bận với ảo tưởng về tương lai mà quên nói yêu họ mỗi khi họ tìm đến ta. Và rồi ta bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc, lắm khi lại chính là những khoảnh khắc cuối cùng cuả cuộc tình.

Tôi từng yêu một chàng trai, bằng cách yêu kỳ lạ nhất mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được. Chúng tôi chia sẻ với nhau nỗi sợ hãi, lầm lạc và cô độc trong quá khứ. Chúng tôi nói về mọi chuyện xảy ra trong ngày của cả hai, về những gã ma men hay lò dò đến mời mọc nhậu nhẹt trong đêm, về những ồn ào rối ren ngoài kia. Chúng tôi dành cho nhau những ba mươi phút ngắn ngủi trong quán mỳ gần nhà, chàng sẽ kể về một ngày vừa qua, về việc làm thêm ở khu mua sắm sầm uất trong thị trấn, về bà chủ tiệm hay dùng lời lẽ khó nghe mỗi khi cáu gắt. Chàng sẽ kể cho tôi những ngày tới, chàng làm gì, ở đâu, với ai. Tôi sẽ nói về giấc mơ kỳ quặc đêm qua, những kỷ niệm vô tình xẹt qua tâm trí. Khi ấy, hạnh phúc bé nhỏ gói gọn trong hai chữ "sẻ chia" đã khiến tôi tin rằng người con trai ngồi phía đối diện sẽ cùng mình đi thật xa, thật xa.

Trong đêm mùa hạ ray rức nóng, khoé mắt chàng thấp thoáng giọt nước mắt hiếm hoi. Tôi tin khi ấy mình đã yêu chàng, yêu thật sự, bằng tất cả trái tim và tấm lòng. Tôi viết về chàng rất nhiều. Bằng ngôn từ bay bổng ngọt ngào nhất của kẻ đang yêu, tôi viết hầu như mỗi ngày cho dẫu chẳng để ai xem - ngay đến chàng. Tôi viết bằng thứ ngôn ngữ chàng không thể đọc hiểu được. Mỗi lần chàng tìm tôi, tôi mải mê với những ý tưởng, những câu chữ. Tôi kỳ vọng quá nhiều vào tương lai của tình yêu và rong ruổi với những ngọt ngào còn chưa đến. Và bạn biết không, tôi chưa bao giờ nói yêu chàng. Tôi chưa bao giờ nhận ra mỗi lúc ấy, chỉ cần cái nắm tay động viên hay một câu yêu thương cũng đủ khiến bao mỏi mệt tan biến. Và rồi một hôm, tôi nhận ra mình chẳng còn biết hôm nay chàng làm gì, ở đâu, với ai nữa. Cái kết đến trong hụt hẫng và ray rứt những "giá như". Chàng đi. Có lẽ không phải đùng một phát bỏ đi. Mà cũng có khi một sáng thức dậy chàng bỗng dưng đùng một phát biến mất thật. Nhưng sự nguội lạnh của yêu thương không phải là một thời điểm mà là cả quá trình.

Khi tôi viết những dòng này, có lẽ bạn vẫn đang quay quắt với kỳ vọng về buổi sáng cuối tuần cùng người bạn yêu học một ngôn ngữ mới trong quán cà phê. Có lẽ bạn vẫn sẽ tiếp tục nhịp sống hối hả và thi thoảng cuối ngày lại uất ức với những dang dở đã qua. Tôi không thể trả lời câu hỏi của bạn, vì tình yêu đến theo nhiều cách khác nhau thì khi kết thúc cũng có muôn hình vạn trạng. Tôi không biết đây là tin buồn hay vui, nhưng tình yêu của bạn vẫn sẽ tiếp diễn ngay cả khi đối phương đã rời đi. Bạn là người đặt dấu chấm hết cho tình cảm ấy chứ không phải người kia.

Thời gian sau đó, không ít lần tôi tự hỏi nếu được quay trở lại liệu tôi có thể làm tốt hơn không, liệu có thể yêu theo cách nào đấy khiến chàng ở lại. Buồn bã thay, tôi biết mình không thể, dù có quay ngược thời gian trở về phút ban đầu vẫn không thể yêu chàng theo cách vẹn toàn nhất. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn ước mình có thể một lần nắm tay chàng sau một ngày tất bật mệt mỏi và cô đơn, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh, em cần anh."

Rất lâu sau đó, tôi vẫn luôn khắc khoải sau mỗi cuối ngày, khi vô tình bắt gặp một người xa lạ có nụ cười quen thuộc, khi đi qua ngã tư cả hai đã từng run lẩy bẩy vì lạnh... Rất lâu sau đó, những ký ức vẫn ùa về. Lắm khi chua xót. Nhưng dịu dàng thì nhiều hơn.

Như tôi đã nói, mối tình giữa hai người là hữu hạn, còn yêu thương thì không bao giờ.