Nâu Nâu Viết

I live, love and write

Những ngày buồn rất nhảm...

f:id:phammyan:20200805235917j:plain

Atami, Shizuoka (via Instagram @phammyan)
Có những ngày hè nóng rẫy, người ta không biết tránh nắng nơi nào, còn em không biết cất nỗi buồn vào đâu.
Em nhớ lại lúc còn ở với Trác, ai cũng gọi nhầm tên em là Trác, gọi Trác bằng tên em. Riết rồi quen, đến nỗi có lúc em thấy buồn khi không ai gọi nhầm tên em nữa. Mới chợt nhận ra Trác đã không ở bên em từ lâu lắm rồi. Chợt nhận ra con người nơi này nhớ tên em kỹ quá, chỉ toàn gọi đúng tên em thôi. Chợt nhận ra biệt danh ngày trước anh đặt cho em cũng đã là chuyện lâu lắm rồi. Nhảm thì nhảm đó. Nhưng buồn cứ buồn thôi.
Em nhớ lại lúc mình đi bộ ra ga, trời mùa hạ nóng rẫy. Tiếng em cười giòn như viên kẹo Mitsuya mới dúi vào tay anh hồi sáng. Tiếng anh cười hiền như tiếng gió trên cành cao. Cái nóng mùa hè làm người ta bức bối. Mùa hè năm đó trỗi dậy, nhức nhối cả tâm can.
Em nhớ anh nói em đổi kiểu tóc, thay váy hoa đón mùa hè. Thật ra mùa hè của mọi người đã về trên đỉnh đầu, trên những toà cao ốc trong thành phố. Còn mùa hè của em đang giấu mình trong những cao ốc đó. Từ tốn. Khoan thai. Mùa hè của mọi người nóng rức. Mùa hè của em rất ấm. Rất hiền.
Em nhớ bức vẽ đầu tiên của mình. Anh hứa sẽ gìn giữ cẩn thận suốt đời. Rồi anh hỏi: Em thích vẽ tranh lắm hả?
Dạ không, em chỉ vẽ mỗi mình anh thôi. Nghe thì nhảm lắm đúng không? Nhưng xưa giờ em chưa từng vẽ bất kỳ ai cả. Lần đầu tiên vẽ là vì anh. Vì không muốn quên đi anh.
Không muốn quên đi anh.
 

Tokyo,

20200629.

 (Bài viết được đăng trên instagram cá nhân)