Nâu Nâu Viết

I live, love and write

“Ta đã làm chi đời ta?”

f:id:phammyan:20200820231103j:plain

Đền Kawagoe Hikawa (Kawagoe, Saitama) - đền thờ thần Hôn nhân, là một trong những ngôi đền đặc biệt nổi tiếng về cầu duyên. (via Instagram @phammyan)

Xin mượn lại tựa đề một cuốn sách “Ta đã làm chi đời ta” của Vũ Hoàng Chương, tựa đề mà tôi may mắn được biết thông qua cây bút đã nuôi nấng tâm hồn tôi từ những tháng ngày mộng mơ: Phạm Lữ Ân.

-----------
Tối qua trước khi đi ngủ, tôi đọc lại bài viết "Ta sẽ làm chi đời ta" của chú Phạm Công Luận. Mỗi lần cảm thấy chênh vênh lạc hướng, tôi sẽ đọc lại bài viết ấy. Và rồi tôi sẽ tìm lại được hướng đi của mình.

Cách đây không lâu, trên trang cafebiz có đăng một bài, đại khái tuổi hai mươi là những năm tháng để thoát nghèo không phải thoát ế, là để học hỏi chứ không phải lao đầu vào yêu đương. Đại đa số bạn trẻ gật gù đồng ý. Cũng không ít người comment cho rằng nếu chỉ tập trung học hành, vui đầu làm việc thì có phải phí hoài tuổi trẻ không?

Tôi cho là không, nếu bạn đặt mục tiêu phát triển bản thân vào những năm tháng này. Tuổi trẻ cho phép ta làm mọi thứ bản thân mong muốn, phát huy tối đa khả năng mình có và cũng chỉ ở lứa tuổi này, cơ thể và tinh thần của ta mới có thể tiếp nhận những rèn luyện khắc nghiệt nhất. Và có lẽ điều quan trọng nhất, chính là ta chưa có gì trong tay cả. Chưa có gì trong tay, nghĩa là chẳng có gì để mất. Tôi luôn tâm niệm rằng nếu thất bại là con số 0 thì hiện tại mình cũng đã đứng ở số 1 đâu, thế nên đằng nào cũng phải làm phải thử. Có sợ cũng phải thử. Nếu thành công, tôi sẽ cài huân chương đó lên áo, hiên ngang đi về phía trước và đón nhận những thử thách mới. Còn nếu thất bại, tôi sẽ viết về thất bại của chính mình. Thất bại không đáng sợ như người ta vẫn tưởng, nhất là khi ta ở giai đoạn thanh xuân. Nó giúp ta nhích về phía trước một chút. Dù chỉ là một chút thôi.

Và một mặt khác trong tôi, rất phụ nữ, rỉ tai rằng lãng phí lắm những năm tháng tuổi trẻ không hẹn hò yêu đương. Có lẽ thế, bởi tôi chưa bao giờ biết cảm giác đợi một ai đó tan học hay cái nắm tay trên đường về nhà là như thế nào. Tôi từng có bạn trai, từng cùng nhau đi dạo trên những con đường trong thành phố, từng dành mỗi cuối tuần trong quán cà phê nhỏ để làm cho xong project của nhóm. Kết thúc kỳ thực tập, cậu ấy về nước, mang theo cả tình yêu son trẻ còn chưa kịp đặt một dấu chấm hết.

Trong tiếc nuối, tan vỡ, tự vấn để rồi tự rối, tôi tự hỏi còn điều gì ở lại với mình không. Sau ngần ấy năm nhìn bao người đến và đi. Cuối cùng chỉ có tôi ngồi lại bên đời mình, kể cho chính mình nghe về những ăn năn hối cải, thành công và thất bại, sai lầm và lạc hướng. Chẳng có ai ngoài chính ta, ngay cả người đi cạnh chiều nay mà ta âu yếm gọi hai tiếng “Anh ơi”. Vậy có lãng phí không những tháng năm tuổi trẻ, khi ta bỏ rơi chính mình để mải mê đuổi theo những điều mình không thể nào nắm giữ được?

Tôi chẳng biết nữa. Bởi tình yêu thật vô chừng. Cứ tưởng đã nắm giữ trong tay, một mai lại vụt mất. Cứ tưởng đã nguội lạnh, hoá ra vẫn âm ỉ khôn nguôi đợi một thời điểm cháy bùng. Chúng ta có thể yêu say đắm một ai đó và rồi vụn vỡ. Chúng ta có thể lao đầu vào làm việc hăng say quên đi hết tháng ngày tuổi trẻ. Câu trả lời "Không" hôm nay, ngày mai có thể sẽ lại là "Có". Rất tuỳ hứng. Rất vô chừng. Thế nhưng giữa nỗi sợ lãng phí vu vơ và nỗi sợ bản thân mình bỏ rơi chính mình, có lẽ vế sau đau đớn hơn nhiều. Bị người khác bỏ rơi đã đủ đau thương rồi. Bị chính bản thân mình bỏ rơi, nghe bi đát mà chẳng thể nào buông nổi một chút lòng thông cảm.

Ừ, chẳng thể nào cảm thông nổi. Dù là với chính mình.

 

Tokyo,

20200820.